"Đường về chân tâm" của Hòa thượng Thích Tâm Tường

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi thường đến thăm cũng như tìm hiểu thêm về thiền từ Hòa thượng Thích Tâm Tường (tức TS. Bùi Xuân Mai)-Trụ trì chùa Bửu Thắng (TP. Pleiku). Tôi còn được Hòa thượng tặng 2 tập sách của mình là “Phật giáo đời Trần-cách tiếp cận từ lịch sử” và “Thơ thiền Lý Trần-Tinh tuyển và bình chú”. Mới đây, tôi tiếp tục nhận được tập tự truyện “Đường về chân tâm” (Nhà xuất bản Hồng Đức-Hà Nội).
Nếu 2 tập sách trước được độc giả đánh giá cao bởi những tư liệu lịch sử và văn hóa Phật giáo thì “Đường về chân tâm” (cùng cộng sự là TS. Nguyễn Tiến Dũng) lại là những trang viết về chính cuộc đời Hòa thượng Thích Tâm Tường. Tập tự truyện có ý nghĩa về giáo dục đạo pháp, giáo dục môn đệ, phật tử. Tập sách gồm 18 chương, mỗi chương là chuyện kể về quá trình từ một cậu bé 8 tuổi hàng ngày theo cha mẹ lên chùa làng Hoài Trung (xã Hoài Xuân, huyện Hoài Nhơn, tỉnh Bình Định) để được ăn chay, vãn cảnh rồi ý thức xuất gia, giác ngộ cho chính mình và nhiều môn đệ ở khắp nơi. Từ năm 1960 đến năm 1975, ông đã trải qua cuộc hành trình đầy gian nan, khổ hạnh như bao phận người dưới thời chiến tranh, loạn lạc của dân tộc mình. Chính giai đoạn này, Hòa thượng đã có nhiều nhân duyên với các bậc chân tu tại Đà Nẵng, Bình Định… Sau năm 1975, ông lên Gia Lai tham gia xây chùa, dựng tháp, lập Trường Trung cấp Phật học tỉnh, chuyên tâm hoằng pháp hành đạo. Cuộc đời Hòa thượng có đến hai lần “thập tử nhất sinh” nhưng đều có người thiện tâm giúp đỡ, phật tử cưu mang. Tuy ngồi xe lăn mấy năm qua nhưng trí tuệ vẫn tinh anh, chăm lo đạo pháp vẹn toàn.
Tập tự truyện “Đường về chân tâm”. Ảnh: Bá Tuế
Tập tự truyện “Đường về chân tâm”. Ảnh: Bá Tuế
Tôi trân quý cuộc đời chân tu của Hòa thượng, đặc biệt là sự ham học hỏi, tự trang bị kiến thức trong mọi điều kiện, hoàn cảnh khó khăn. Năm 1972, ông đậu tú tài 2 tại Sài Gòn. Năm 1989, ông tiếp tục học để cập nhật kiến thức mới rồi hoàn thành chương trình cử nhân tại Trường Đại học Khoa học-Xã hội và Nhân văn TP. Hồ Chí Minh và Viện Phật học phía Nam. Năm 1996, ông học thạc sĩ tại Trường Đại học Dehli (Ấn Độ). Thời gian sau, ông bảo vệ thành công luận án tiến sĩ triết học tại xứ sở Phật học.
Đọc tự truyện của ông, điều tôi tâm đắc nhất chính là những dòng tâm sự từ tốn, đôn hậu: Một tu sĩ như bổn sư đến với cuộc đời này như áng mây, hạt bụi rồi sẽ có ngày trở về với cát bụi, mây trôi tận cuối trời xa kia thôi...
BÁ TUẾ

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

(GLO)- Loài hoa mang trong mình vị đắng đót nhưng vẫn căng mình tận hiến không chỉ sắc vàng rực rỡ mà còn nuôi dưỡng cho đất đỏ bazan màu mỡ. Bài thơ "Hoa đắng" của nhà thơ Ngô Thanh Vân là những lời viết đầy cảm xúc dành cho loài hoa đặc trưng của vùng đất Tây Nguyên đầy nắng và gió này.
Thơ Phùng Sơn: Biển nhớ

Thơ Phùng Sơn: Biển nhớ

(GLO)- Những cảm xúc dạt dào như con sóng được tác giả Phùng Sơn thể hiện trong bài thơ "Biển nhớ". Trước mênh mông của biển, sóng vô tình vỗ bờ rồi lại mải miết trôi xa, để lại một nỗi ngóng trông, mong chờ, nhung nhớ...