Trần Quang Lực: Họa sĩ đa năng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Trong giới họa sĩ Gia Lai hiện tại, có lẽ Trần Quang Lực có thân phận và cả sự nghiệp lạ nhất.
Sau họa sĩ Xu Man, anh là người thứ 2 ở Gia Lai-Kon Tum trở thành hội viên Hội Mỹ thuật Việt Nam, trước cả những họa sĩ nổi tiếng ở 2 tỉnh bây giờ như Lê Hùng, Viết Huy, Hồ Thị Xuân Thu, Ngọc Ẩn. Và anh cũng là người đầu tiên ở 2 tỉnh này có tranh được Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam mua để lưu trữ. Điều này là hết sức vinh dự với một họa sĩ, bởi để tác phẩm được mua bằng tiền ngân sách và đưa vào Bảo tàng Quốc gia giữ gìn như báu vật của Tổ quốc phải qua một hội đồng tuyển chọn rất khắt khe.
Nhưng anh lại cũng là người duy nhất ở 2 tỉnh này là họa sĩ mà không qua một trường lớp nào. Hầu hết các họa sĩ không đại học thì cũng trung cấp, anh chỉ dự mấy cái trại, lớp bồi dưỡng do họa sĩ Xu Man mở thuở còn Ty Văn hóa-Thông tin Gia Lai-Kon Tum. Họa sĩ mà không được học cơ bản khó vẽ vô cùng... Và còn điều này cũng... kinh nữa, là anh lại sống ở tận huyện Krông Pa, một mình lủi thủi làm cái công việc không liên quan gì tới nghệ thuật.
 Họa sĩ Trần Quang Lực bên tác phẩm của mình. Ảnh: Hoàng Hương Giang
Họa sĩ Trần Quang Lực bên tác phẩm của mình. Ảnh: Hoàng Hương Giang
Nói gì thì nói, làm nghệ thuật là phải có sự gặp gỡ, tụ bạ bạn bè. Ngoài chuyện để nuôi dưỡng, kích thích cảm xúc thì đây còn là dịp trao đổi nghề nghiệp. Các họa sĩ hay mời nhau đến nhà xem tranh khi vừa vẽ xong là thế. Cánh nhà thơ, nhạc sĩ cũng vậy. Đây mình anh trơ trọi tít tận Krông Pa, từ hồi vừa giải phóng, hết dạy học thì được thuyên chuyển qua làm cán bộ tuyên giáo, giờ là Phó Trưởng ban Dân vận Huyện ủy. Ở cái thời đói kém nhất, chúng tôi xuống thăm thì thấy vợ anh bán gà ở chợ, còn anh đắp mấy con hươu cao cổ, mấy con ngỗng làm cảnh rồi chụp ảnh lấy tiền. Con thì mấy đứa lít nhít. Vào nhà, 10 người thì 8 người bảo ông này người Jrai, 2 người bảo người Chăm, còn chủ nhà thì cứ lỏn lẻn cười.
Mỗi khi trên tỉnh thông báo triển lãm là mỗi lần anh khổ. Từ cái thời xe Krông Pa lên Pleiku phải mấy chặng, anh đóng gói tranh rồi gửi. Phải trả tiền bằng mấy người để tác phẩm của mình không bị quăng quật, được đường hoàng ngự trên ghế. Cộng cả tiền toan, màu, khung với tiền chuyên chở, mỗi lần triển lãm vợ anh mất cả tháng tiền chợ. May là thường mỗi năm chỉ triển lãm một lần. Triển lãm xong thì các tác giả thường lo tới lấy tranh mang về vì sợ hỏng hoặc mất, còn anh có khi mấy năm mới lên tìm. Sau này, Hội Văn học Nghệ thuật Gia Lai có hẳn một góc để tranh Trần Quang Lực.
Trần Quang Lực vẽ tranh khá hiền. Có thể do tạng anh thế. Màu nguyên gần giống sư phụ mình là họa sĩ Xu Man, nội dung thường xoay quanh các chủ đề về chiến dịch đường 7-sông Bờ, nhiều hơn là sinh hoạt của đồng bào Jrai. Nếu họa sĩ Lê Hùng đắm chìm vào Tây Nguyên nhưng với phong cách ẩn dụ, cách điệu và ám ảnh thì Trần Quang Lực như bốc lửa bỏ vào giữa mùa hè Krông Pa, cứ rừng rực lên, bừng cháy lên, ngùn ngụt lên. Nhưng đấy mới là Trần Quang Lực, mới là chính anh, chứ khác đi có khi anh lại không thành anh như bây giờ.
Nhưng tôi nể Trần Quang Lực lại ở điểm khác, bởi dù sao anh cũng là họa sĩ nổi tiếng rồi, khen nữa thì chẳng khác nào vẽ màu cho chim công. Ấy là anh rất am hiểu văn hóa Jrai.
Trước tiên là tiếng Jrai. Anh là giáo viên tiếng Jrai cho cán bộ, công chức huyện Krông Pa hồi rộ lên phong trào học tiếng dân tộc. Khuôn mặt, nước da, nụ cười cộng với việc nói tiếng Jrai như người bản địa khiến người ta tưởng anh là người Jrai cũng không oan. Rồi từ tiếng nói, anh sống cùng bà con và mày mò tìm hiểu văn hóa của họ. Tạp chí Văn Nghệ Gia Lai mở chuyên mục “Văn hóa dân gian” chủ yếu là để “dụ” anh viết. Tất nhiên anh không viết kiểu như các nhà nghiên cứu chuyên nghiệp, mà là anh kể, kể lại những gì anh thấy, anh cảm nhận, anh hiểu. Cứ rủ rỉ mà kể, như người trong cuộc chứ không phải đứng ngoài nghiên cứu. Và thì ra anh có giọng kể, lối viết rất hài hước. Nhiều người thích đọc những bài ấy của anh. Thế rồi tiến lên... viết truyện ngắn. Anh có mấy cái truyện ngắn được đăng ở Tạp chí Văn Nghệ Gia Lai. Tôi biết một số họa sĩ có thể làm thơ và làm khá hay, chứ viết truyện thì ít. Nhưng Trần Quang Lực lại viết truyện, rất lớp lang bài bản.
Lạ một điều nữa là, đến giờ, trước nghệ thuật, anh vẫn ngơ ngác như thuở ban đầu. Người ta làm nghệ thuật để được ít nhất là 2 thứ, một là danh, hai là tiền. Anh thì họa sĩ chuyên nghiệp đấy, hội viên Trung ương từ xửa xưa đấy, nhưng mấy người biết. Còn tiền, nghe nói, anh vẫn được vợ bao cấp để vẽ. Cái tranh được Bảo tàng Quốc gia mua hồi nào, tiền lọt thỏm vào nỗi cơ cực thời ấy. Còn giờ, vẽ xong thì... tự ngắm!
Hoàng Hương Giang

Có thể bạn quan tâm

Tiết mục Hồn chiêng Tây Nguyên (cụm Công đoàn số 1) đạt giải 3 thể loại múa tại hội diễn. Ảnh: Vũ Chi

Ayun Pa: Sôi nổi Hội diễn nghệ thuật quần chúng trong đoàn viên, người lao động

(GLO)- Hội diễn nghệ thuật quần chúng trong đoàn viên, người lao động thị xã Ayun Pa (tỉnh Gia Lai) năm 2024 là hoạt động thường niên, tạo sân chơi bổ ích cho những người làm nghệ thuật không chuyên. Với sự chuẩn bị chu đáo, các cụm Công đoàn đã mang đến nhiều tiết mục đặc sắc, hấp dẫn.
Thơ Nguyễn Ngọc Phú: Tấm áo Điện Biên

Thơ Nguyễn Ngọc Phú: Tấm áo Điện Biên

(GLO)- Tấm áo trấn thủ đã trở thành biểu tượng gắn liền với người chiến sĩ Điện Biên trong suốt 56 ngày, đêm "đánh lấn từng thước đất". Ngắm nhìn tấm áo ấy được trưng bày trong bảo tàng, tác giả Nguyễn Ngọc Phú bồi hồi, tưởng như được sống lại phút giây chiến đấu hào hùng của cha anh.
Thơ Hà Hoài Phương: Tự khúc

Thơ Hà Hoài Phương: Tự khúc

(GLO)- "Tự khúc" của tác giả Hà Hoài Phương là những chiêm nghiệm rất thực về cuộc đời. Sau cơn mưa trời lại sáng, không có điều gì tồn tại mãi, dù đó có là những niềm vui, hạnh phúc hay khổ đau...
Xếp sách nghệ thuật

Xếp sách nghệ thuật

(GLO)- Như một kiến trúc sư với nguyên vật liệu là sách, các nhân viên Thư viện tỉnh Gia Lai đã dày công sáng tạo và mô phỏng thành công nhiều công trình văn hóa-lịch sử đẹp mắt nhằm nâng cao hiệu quả tuyên truyền về văn hóa đọc.
Thơ Lê Vi Thủy: Mẹ

Thơ Lê Vi Thủy: Mẹ

(GLO)- Đằng sau những người chiến sĩ cống hiến máu xương cho Tổ quốc là sự hy sinh lặng lẽ của những người mẹ. Họ lặng thầm tiễn lần lượt chồng, con lên đường để rồi mòn mỏi chờ đợi, nỗi đau dằng dặc đổi lấy niềm vui chung của quê hương, đất nước...

Nhà báo-nhà văn Nguyễn Hoàng Thu: Cả đời gắn bó với Tây Nguyên

Nhà báo-nhà văn Nguyễn Hoàng Thu: Cả đời gắn bó với Tây Nguyên

(GLO)- Tôi bước vào nghề báo thì gặp anh Nguyễn Hoàng Thu. Bấy giờ, anh cũng mới vào Báo Thanh Niên, thường trú ở Tây Nguyên. Lúc này, anh còn độc thân, sống ở Buôn Ma Thuột. Anh hơn tôi đến chục tuổi, thường đội chiếc mũ beret màu đen trông rất lãng tử, nhưng tính tình khá trẻ trung và cá tính.

Thơ Phạm Đức Long: Mây trắng trời quê

Thơ Phạm Đức Long: Mây trắng trời quê

(GLO)- Biết bao nhiêu người đã ngã xuống, đổi máu xương cho đất nước, quê hương thanh bình. Thương xót và biết ơn, những dòng thơ của nhà thơ Phạm Đức Long cũng trở nên da diết: "Xin người hóa núi hóa sông/Ngàn năm mây trắng phiêu bồng bóng quê!"...

Ông Siu Phơ (bìa phải) thực hiện nghi lễ cúng với sự hỗ trợ của ông Rah Lan Hieo. Ảnh: Vũ Chi

Phú Thiện: Khai mạc lễ hội cầu mưa Yang Pơtao Apui

(GLO)- Sáng 30-4, tại Khu Di tích lịch sử-văn hóa cấp quốc gia Plei Ơi (xã Ayun Hạ, huyện Phú Thiện, tỉnh Gia Lai), UBND huyện Phú Thiện khai mạc lễ hội cầu mưa Yang Pơ tao Apui và Hội thi văn hóa thể thao các dân tộc thiểu số lần thứ XV năm 2024.
Thơ Lữ Hồng: Cho người ở lại

Thơ Lữ Hồng: Cho người ở lại

(GLO)- Chúng ta đều yêu Pleiku nhưng không phải ai cũng chọn ở lại và gắn bó. Một lúc nào đó, vào chặng cuối cuộc đời, người Pleiku tha hương mới dâng đầy nỗi nhớ. Bài thơ của Lữ Hồng ngỡ là lời của một người ra đi gửi cho người ở lại, mà cũng có thể là lời của người ở lại gửi cho chính mình...