Dong riềng bên núi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Mùa thu, gió thổi lành lạnh trong từng sợi khói bay lên lãng đãng giữa núi rừng Chư Đang Ya. Gió từ núi thổi ràn rạt, mây trên trời chảy về cuồn cuộn. Cả ngọn núi cứ trăng trắng một màu, mấy chốc lại loang ra, tản quanh khắp núi, rồi theo gió bồng bềnh, đung đưa chảy tràn. Mùa này, khắp nẻo những bông hoa đỏ thoắt ẩn, thoắt hiện trong hơi sương quánh đặc, trong mây ngàn soi bóng. Mỗi khi ngước mắt, thấy nụ hoa dưới núi đã bung biếc sợi đỏ, người làng bảo nhau, cũng độ thu rồi đấy!

Tôi thường luyến nhớ những ngày tháng 9. Cả những buổi trời giăng giăng sương hay khi quang nắng, tôi ngồi dưới chân núi cạnh đám hoa dong riềng rực rỡ dưới trời đầy kiêu hãnh. Chúng cứ lặng lẽ nở, lặng lẽ tận hiến cùng núi đồi lấp lánh trong tôi. Và lần nào cũng thế, tôi đều thất bại ngay cả trong ý nghĩ, rằng chỉ cần đi ngang qua chúng, ngó xem những vạt hoa, bây giờ chúng đã bung búng nụ, đã rực đỏ đến chót ngồng rồi dâng hiến những chồi nụ cuối cùng chưa; đám hoa ấy có đợi tôi không, chúng đã đi đến những đâu trong hành trình của mùa hoa dưới núi. Bước chân cứ thế mà miên man, đằm sâu trong ý nghĩ.

  Thiếu nữ bên hoa dong riềng. Ảnh: Doãn Vinh
Thiếu nữ bên hoa dong riềng. Ảnh: Doãn Vinh


Ừ, thì ghé dừng chân một lát rồi về. Nhưng rồi, tôi bị thuyết phục và thu hút khi màu hoa đỏ thắp lửa từ xa rỡ ràng, mời gọi bất kỳ ánh nhìn của ai. Trong mông mênh của núi đồi xanh lá, trước la đà lãng đãng trôi bay, ước ao mình như đóa hoa kia được bao bọc, nuôi dưỡng, được mẹ núi chở che, để sống đời thầm lặng. Thì xét đến cùng nỗi ước ao của con người cũng mong sao, có thể mà vui sống đời bình dị, mạnh mẽ tự thân, để che chắn chính mình, để có thể ôm trọn nắng mưa cuộc đời.

“Dong riềng không biết đợi!”-Hai người bạn nhỏ Sir và Ngri vẫn thường nói trong hờn dỗi như vậy khi năm lần bảy lượt tôi trễ hẹn không kịp về với núi, với hoa. Tôi không ngờ, nỗi đợi mong của con trẻ lại dài và thương đến thế!

Dưới núi, những nụ hoa mê say và đỏ như ráng pha trong mê mải cuối chiều. Những ruộng rẫy nơi hoa neo mình, nơi hoa thả dáng trong từng sợi nắng mong manh; nơi người cũng như hoa, sống đời mộc mạc, giản dị, lặng lẽ và khiêm nhường. Ai đó bảo, hoa chỉ một màu đỏ thâm trầm và lại không thơm nữa. Cũng nhiều lần thắc mắc, vì sao hoa trên núi thường có màu sắc rất đậm và sặc sỡ? Đem việc này kể với Sir và Ngri trong hành trình lên núi. Chúng nhanh nhảu đáp lời, người làng chúng cháu nhìn màu hoa để nhận ra nhau đó. Một lý giải ngộ nghĩnh và đáng yêu đến lạ.

Sir và Ngri thoăn thoắt leo lên miệng núi để hướng dẫn khách du lịch ngắm hoa, để bất cứ ai đến với núi sẽ mãi vấn vương nỗi nhớ sắc hoa dong riềng. Bởi, khi đã leo lên đến miệng núi dẫu thời điểm nào, đi giữa triền hoa đỏ, lòng lại trào dâng niềm xốn xang đến lạ. Rồi nghe loài hoa đỏ ấy thì thầm kể chuyện. Chuyện đời hoa không biết tự bao giờ đã bén đất, tốt tươi trên mảnh đất này. Hay mỗi khi cơn gió ùa qua, những chiếc lá xanh trên cây thầm thĩ cùng trời đất, những vạt hoa vẫn bời bời và thao thiết nở. Nhìn Sir và Ngri, tôi chợt nghĩ, mai này lớn lên, dẫu các em có đi về miền quê khác thì chắc chắn sẽ mang theo trong mình một dáng núi, dáng hoa đong đầy bao niềm thương nhớ. Như tôi hôm nay...

 

 NGUYỄN THỊ DIỄM

 

Có thể bạn quan tâm

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

(GLO)- 

Cảnh vật trên đỉnh Nghĩa Lĩnh cũ xưa như nghìn năm vẫn thế. Tác giả như lạc về nghìn xưa ấy và cảm nhận được bước luân chuyển vần vũ của thời gian. Vật đổi sao dời, chỉ có những buổi chiều nơi đây luôn mãi trong xanh…

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Từ giữa tháng 3.2024, dù chỉ mới hoạt động thử nghiệm, chưa hoàn thiện bàn giao, nhưng nhiều người vẫn chờ đợi suốt nhiều giờ để chờ xem nhạc nước tại quảng trường 29.3 (đường 2.9, Q.Hải Châu, TP.Đà Nẵng).
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

(GLO)- "Hoàng hôn" của nhà thơ Nguyễn Tấn Hỷ là tác phẩm nhiều cảm xúc trước bóng chiều hoàng hôn. Trong tia nắng le lói cuối ngày, những cánh chim mải miết tìm về tổ ấm, những đôi chân lam lũ mải miết về nhà...
Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.