Bến đỗ bình yên

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi đang sống ở nơi mà hễ nói đến chuyện xuân-hạ-thu-đông thì dễ có người ngập ngừng, vì bốn mùa nơi đây thật khó mà tính bằng tháng ngày trên tờ lịch. Thay bằng ngày tháng, người ta đếm bốn mùa bằng những nắng mưa. Kỳ thực, tiết lập thu năm nay đã bắt đầu từ một ngày chủ nhật nào đó của tháng 8 dương lịch. Những nơi khác, có thể trời vừa chuyển lạnh, không khí dần hanh khô. Riêng Tây Nguyên vẫn mưa. Thế là, như một vũ khúc giao mùa, mưa vẫn sẽ rơi để nối hạ vào thu.
Tháng ngày trôi qua, cứ nói mãi chuyện nắng mưa âu cũng cũ càng. Nhưng tôi tin luôn có một câu chuyện nào đó diễn ra mỗi khi chúng ta mở mắt đón chào ngày mới. Thời tiết, công việc, gặp gỡ hay quây quần… tất cả đều mang trong mình câu chuyện riêng. Chuyện của tôi là chuyện của một người luôn tự hỏi mình về những bến đỗ bình yên. Chúng ta vẫn đi tìm bến đỗ cho hành trình của đời mình, hiếm ai nghĩ về bến đỗ của một ngày ngắn ngủi. Có chăng, đó chỉ là một niềm an ủi tạm bợ, khi mọi công sở đều đóng cửa và phố phường bắt đầu nghẽn cộ xe…
Dường như những bông hoa đẹp nhất của mùa hạ đã nở trọn vẹn, ít nhất là trong trái tim con người. Cũng bởi tính chất công việc mà phải đợi đến kỳ nghỉ của mùa hạ hàng năm, tôi mới thong thả ngắm nhìn miền đất nơi mình đang sống. Nhớ những ngày ghé thăm quán nhỏ ven đồi, tôi chợt phát hiện ra ánh sáng rọi xuống mái nhà cũng khác. Ngồi mải mê đến khi bóng tối òa xuống cánh rừng trước mặt, tôi mới chịu rời đi. Mưa li ta li ti. Quán nước thưa người như căn hộ bỏ không. Nếu ngồi thêm, tôi sợ mình sẽ chín nẫu trong cái ngà ngà của mùa hạ lạnh im. Đường về trơn ướt, không còn thấy những vệt mòn… Mùa hạ của lòng tôi nhiều kỷ niệm như thế đấy. Vậy mà thời gian bao giờ cũng kín đáo trôi nhanh. Cuộc chia ly nào cũng buồn đến xa xót. Tôi không thích chia ly. Dẫu mặc lòng, mùa hạ còn miên viễn. Có điều, chẳng biết đi qua mùa hạ này, bàn chân nào mỏi mệt, bàn chân nào đã vội bước tiếp.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Tôi nhiều khi thấy mình mâu thuẫn. Tiếc mùa hạ trôi vào lãng quên nhưng cũng nao nức tìm cho ra cái nắng thu vàng trong những chiều cao nguyên trắng gió. Trời đã lập thu nhưng mắt người tìm chưa thấy. Phải chăng những gì đẹp đẽ nhất cũng là mong manh nhất nên chẳng thể tìm được bằng một ánh nhìn. Dạo gần đây, để cuộc đời có phần ý nghĩa thêm, tôi chỉ muốn sống với những điều khiến mình hạnh phúc. Tôi đang mong đợi mình sẽ trồng lại vài nhánh cây cho mùa thu này. Nếu mùa thu chỉ toàn lá rụng thì biết lấy gì ấp ủ cho ngày xuân tới. Nắng mưa sẽ cùng người ươm lại những mầm hoa. Sự sống bao giờ cũng kỳ diệu, luôn muốn thổ lộ cho chúng ta điều gì đó. Tự nhiên, tôi lại thích một mùa thu dân dã với trà hoa cúc, với tấm khăn voan mềm trên cổ và những dấu chân thư nhàn. Không ai nói cho tôi biết rằng, phải đến bao nhiêu tuổi thì con người mới có thể hiểu được bốn mùa. Nên chính tôi cũng không biết mình nên vội vàng hay chậm rãi. Là vội vàng trong từng cử động nhỏ nhất hay chậm rãi như thể biết rằng chuyện gì đến sẽ đến.
Thì ra, mùa hạ hay mùa thu cũng giống những người mà ta gặp ở trong đời. Gặp gỡ đó, quyến luyến đó rồi rời xa. Chẳng thể nào khác được. Tôi cần bình yên tức là sợ những gì xáo trộn. Suy cho cùng, sống trên đời cần nhất là một bến đỗ bình yên. Bình yên cho một ngày, một mùa để chúng ta có đủ năng lượng bước vào hành trình mới. Biết đâu sau này, khi đã đi qua rất nhiều mùa hạ, mùa thu khác, tôi lại bằng lòng với quãng sau của đời mình. Hình dung khi chậu cây trước hiên nhà cho những chùm hoa ngọt, tôi ùa ra đón nhìn, bỏ lại muộn phiền bé mọn sau lưng.
Vài câu chuyện nhỏ mà tôi bắt gặp, tưởng nhạt nhẽo nhưng lại cho tôi cơ hội để nhìn ngắm cuộc đời, nhìn ngắm những ngày mình đã sống, đã muộn phiền và đi tìm bình yên. Bốn mùa của đất trời tự ôm lấy tháng năm qua mỗi lần chuyển dời, đắp đổi. Tôi cũng phải ôm lấy chính mình bằng những bình yên nhỏ nhoi như thế để tiếp tục bước đi. Bến đỗ của một ngày ngắn ngủi có khi chỉ là những điều quá vãng mà tôi hay nhắc đi nhắc lại trong tâm tưởng. Để sớm mai ra đường, bắt đầu câu chuyện về thời tiết, công việc, gặp gỡ hay quây quần của một ngày mới, tôi lại nghe hơi thở của mùa thu thoảng ra từ khắp các ngõ đường ngách phố, dù chỉ với một chút nắng mưa.
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

(GLO)- 

Cảnh vật trên đỉnh Nghĩa Lĩnh cũ xưa như nghìn năm vẫn thế. Tác giả như lạc về nghìn xưa ấy và cảm nhận được bước luân chuyển vần vũ của thời gian. Vật đổi sao dời, chỉ có những buổi chiều nơi đây luôn mãi trong xanh…

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Từ giữa tháng 3.2024, dù chỉ mới hoạt động thử nghiệm, chưa hoàn thiện bàn giao, nhưng nhiều người vẫn chờ đợi suốt nhiều giờ để chờ xem nhạc nước tại quảng trường 29.3 (đường 2.9, Q.Hải Châu, TP.Đà Nẵng).
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

(GLO)- "Hoàng hôn" của nhà thơ Nguyễn Tấn Hỷ là tác phẩm nhiều cảm xúc trước bóng chiều hoàng hôn. Trong tia nắng le lói cuối ngày, những cánh chim mải miết tìm về tổ ấm, những đôi chân lam lũ mải miết về nhà...
Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.