Canh tập tàng của nội

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Nội sinh bố tôi trên đường đi sơ tán. Người phụ nữ ấy từ năm 1963 đã rời quê hương Thái Bình, gồng gánh đàn con thơ, nương dấu chân chồng xuôi ngược giữa thời vận nước còn đau. Ấy là chuyện của ngày tôi còn “nằm trong củ khoai, củ sắn”. Ngày nội mất, tôi mới vừa lên mười nhưng đủ hiểu nỗi mất mát của bố là không gì sánh được. Thấm thoát đã tròn 15 năm kể từ ngày giỗ đầu của nội, thi thoảng tôi vẫn ra mộ, đơm một ít quả ngọt dâng lên hương linh của người mà bố tôi yêu thương nhất.

Nửa cuộc đời còn lại gắn bó với mảnh đất suốt 2 mùa mưa nắng, nội tuy nghèo khó, nhưng nhờ được học hành mà biết tính toan. Lại liệu việc thuận tình nên bà con làng trên xóm dưới ai cũng thương quý, nhờ cậy những lúc tối lửa tắt đèn. Nội của tôi khéo lắm, người phụ nữ của xứ Bắc thường có nhiều tài.

 

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Cuối năm nào nội cũng tự tay hái lá dong, ngâm đậu để gói bánh chưng cho con cháu, chẳng thế mà đêm ba mươi nào tôi cũng được xúm xít chụm củi, chêm cho ánh lửa thêm hồng. Lo cho gia đình là thế, phần mình, nội chỉ thích độc một món canh rau tập tàng (thỉnh thoảng có thêm ít đậu khuôn chiên cho lạ vị). Tôi hay theo nội ra vườn, còn nội vừa lom khom ngắt từng đọt ớt cho vào mẹt vừa bảo: chịu khó một chút là cả nhà mình sẽ có nồi canh ngon. Đến tận bây giờ, tôi vẫn thèm vị mát của ngọn sam, đọt ớt… hòa chút mặn mòi của muối trong nồi canh tập tàng nội nấu năm xưa. Bấy nhiêu thôi mà vin vào đó bố tôi nung chí hướng, còn tôi lớn khôn.

Nội tôi vốn trọng lễ nghĩa, nhất là trong lời ăn tiếng nói. Trước hiên căn nhà ván, những chiều “sách đèn” bên nội, tôi vẫn thường nghe lời người răn: “Con gái lớn trong nhà phải giữ cho được cái thùy mị, nết na”. Tôi giờ đi đứng, nói năng nhẹ nhàng cũng vì lẽ ấy. Nội là tấm gương sáng về nhân cách sống của bố con tôi trong cả cuộc đời. Những lần ngang qua ngôi nhà cũ, tôi như thấy bóng nội ngồi lặng lẽ bên thềm, chải mái đầu bạc trắng vào mênh mông của dương gian và trùng trùng của nỗi niềm thương nhớ. Tôi dụi mắt giữa hư không và biết mình đang mộng.

Sự thay đổi nào cũng là tất yếu. Nội đã xa mà ký ức về nội, về nồi canh tập tàng của nội vẫn thật gần. Cả cuộc đời, nội tôi vẹn tròn đạo nghĩa. Để đến bây giờ, kể về nội chỉ đôi dòng mà thấy mênh mang…

Lữ Hồng

Có thể bạn quan tâm

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

(GLO)- Dẫu biết rằng xuân qua hạ tới, thu tận đông tàn là quy luật của thiên nhiên nhưng sao chứng kiến những khoảnh khắc mùa nối mùa vẫn khiến tác giả Hoàng Đăng Du không khỏi cảm thấy chút nuối tiếc, hụt hẫng, bâng khuâng...
Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

(GLO)- Được đào tạo chuyên ngành Văn học, khi ra trường lại quyết liệt theo đuổi nghề báo, sau đó “đầu quân” vào ngành Công an và bất chợt tìm thấy niềm hạnh phúc với văn chương-đó là những bước ngoặt bất ngờ trong cuộc sống của Thượng úy Nguyễn Thị Thanh Thúy (Phòng ANCT nội bộ, Công an tỉnh).

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

(GLO)- Loài hoa mang trong mình vị đắng đót nhưng vẫn căng mình tận hiến không chỉ sắc vàng rực rỡ mà còn nuôi dưỡng cho đất đỏ bazan màu mỡ. Bài thơ "Hoa đắng" của nhà thơ Ngô Thanh Vân là những lời viết đầy cảm xúc dành cho loài hoa đặc trưng của vùng đất Tây Nguyên đầy nắng và gió này.
Bày tranh Việt đoạt giải thưởng Đông Nam Á trị giá nửa tỷ đồng

Bày tranh Việt đoạt giải thưởng Đông Nam Á trị giá nửa tỷ đồng

Tác phẩm đặc sắc của 8 nghệ sĩ trẻ tài năng nhất từ cuộc thi mỹ thuật uy tín Đông Nam Á “UOB Painting of the Year 2023” được trưng bày tại triển lãm, đón khách tham quan từ sáng 23/3 tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam. Chủ nhân bức tranh được giải cao nhất mang về phần thưởng 500 triệu đồng.